Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_22

Sắc mặt u ám của Dực đã sắp nhỏ ra nước, nghe vậy, gã khẽ gật đầu, sau đó gọi hai á thú tới, kéo Mai Việt về. Hai á thú kia vừa bắt lấy hai tay Mai Việt, Mai Việt chợt lấy lại tinh thần, mà giãy dụa.

“Không, ta không quay về. Ta không muốn ở lại trong sơn động tối đen như mực này… Đồ, Đồ… ngươi dẫn ta đi đi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi, chuyện gì ta cũng đáp ứng với ngươi…”

“Đi thôi.” Đồ nói với Dực, làm như không nghe thấy tiếng gào thét chói tai của á thú kia.

“Giao y cho tộc trưởng.” Dực nói với hai á thú kia, sau đó mặt lạnh như sương mà dẫn đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Đằng sau truyền tới tiếng kêu khóc của Mai Việt, các thú nhân khác nghĩ gì Bách Nhĩ không biết, thế nhưng y chẳng có suy nghĩ gì cả, không cảm thấy đồng tình, đương nhiên cũng càng không có ý niệm vui sướng khi người gặp họa. Y chỉ cảm thấy mỗi người nên chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, mà Mai Việt chính là như thế.

“Bạn đời y chết hôm qua. Nên nếu các ngươi muốn dẫn y đi thì cũng có thể.” Một lát sau, Dực đột nhiên mở miệng. Dù cho gã cũng không tình nguyện cứ thế thả á thú kia đi, thế nhưng bạn đời chết, á thú có quyền lựa chọn đi hay ở lại, nên gã vẫn mở lời.

“Không.” Đồ lạnh lùng đáp “Ta không hi vọng lúc đồng bạn của ta liều mạng với dã thú, bạn đời của hắn lại chạy trốn cùng người khác.” Khi nói những lời này, hắn nghĩ tới Na Nông, trong lòng cũng đã có quyết định. Hiển nhiên, hắn không muốn trở thành một thú nhân mà bạn đời của mình lúc nào cũng có thể chạy trốn cùng người khác. Nên thái độ đối với á thú, bọn họ quả thật phải sửa lại.

Nghe thấy những lời này của hắn, Bách Nhĩ không biết tại sao rất muốn phì cười. Còn các thú nhân thì đều đang cân nhắc. Đối với bọn họ mà nói, coi trọng á thú như vậy cũng vì để sinh sản đời sau, còn nói tình cảm quá sâu đậm thì thật ra cũng không phải. Trong bộ lạc, bạn đời không tách không rời dù gặp phải bất cứ tình huống gì là rất ít ỏi. Nhưng thực tế, họ rất hâm mộ những người như vậy, tin rằng dù là ai cũng hi vọng mình ở bên ngoài liều chết liều sống, phía sau vẫn luôn có một người thủy chung chờ đợi.

Dực cười khổ, lại không nói gì nữa. Lúc đi qua hai huyệt động, gã rốt cuộc dừng lại.

“Các ngươi ở đây đi. Ta ở động bên cạnh, có chuyện gì, cứ trực tiếp qua tìm ta là được.” Gã dặn dò hai câu, liền vội vàng ly khai. Nếu theo lệ thường, còn có thể cho người đem thức ăn qua, thế nhưng hiện tại đến bọn họ còn thiếu thức ăn, cộng thêm lời Đồ đã nói, nên cũng giảm lược bước này.

Huyệt động không lớn, thế nhưng mười chín người Bách Nhĩ ở bên trong cũng không chật chội, ngược lại vừa vặn, không có cảm giác trống trải. Trong động tuy tối, nhưng không khí lại trong lành, hiển nhiên là có lỗ thông gió ẩn ở đâu đó. Mọi người tự tìm chỗ thích hợp, trải da thú của mình, hoặc ngồi hoặc nằm lên đó. Cổ đương nhiên ở cùng Bách Nhĩ.

“Nghĩa phụ, cho người nè.” Cổ lấy thịt nướng trong bao da thú ra, cắt một miếng đưa cho Bách Nhĩ. Mỗi người bọn họ đều đem theo thức ăn cho hai ngày, lúc ngồi trên bè ăn một ít, sau khi lên bờ, qua đêm lại đánh thêm con mồi bổ sung, nên tạm thời sẽ không thiếu thức ăn.

Bách Nhĩ vui vẻ nhận lấy, rốt cuộc y cũng được hưởng thụ cảm giác hậu bối hiếu thuận rồi. Đồ ở bên kia nhìn qua, sau đó vô thanh đứng dậy, cầm túi nước da thú đi ra ngoài.

“Bách Nhĩ, chúng ta có thể giúp bọn họ không?” Mạc vốn cũng cắt một miếng thịt định đưa qua, thấy thế, liền rụt tay lại, tự mình ăn. Thế nhưng cắn mấy miếng, hắn lại nghĩ đến lời nói lúc nãy của Viêm, đột nhiên cảm thấy thịt trong miệng hơi khó nuốt xuống.

Nghe vậy, các thú nhân vốn vội vàng ăn phần của mình hay dọn dẹp chỗ ngủ đều ngừng lại, nhìn qua Bách Nhĩ. Bách Nhĩ lại không lập tức trả lời, mà dùng móng thú cắt thịt Cổ đưa cho thành từng miếng nhỏ, sau đó mới lấy tay nhón lên bỏ vào miệng. Răng của y không khỏe như thú nhân, ngoại trừ làm vậy, chắc không còn cách nào khác để ăn thịt nướng.

“Ngươi muốn giúp?” Y chẳng nhấc mí mắt lên, thờ ơ hỏi lại.

“Nếu bọn họ đều chết…” Mạc không trực tiếp trả lời, mà là bất an giải thích, hoặc có thể nói là hắn đang muốn thuyết phục Bách Nhĩ.

“Nếu bọn họ đều chết, về sau chúng ta lấy muối không phải càng tiện sao? Cũng không cần mang theo con mồi nữa. Thậm chí chúng ta có thể trực tiếp chuyển tới đây ở.” Chỉ ăn mấy miếng Bách Nhĩ liền cảm thấy no rồi, vì thế y đẩy chỗ thịt còn lại tới trước mặt Cổ, còn mình cầm lấy miếng da thú lau tay.

“Sao… sao ngươi có thể nghĩ như vậy.” Mạc đứng bật dậy, cũng không biết là do nóng vội hay tức giận, không chỉ mặt mà cả cổ hắn đều đỏ lên. Thế nhưng đại khái trong lòng vẫn còn kính sợ Bách Nhĩ, nên chỉ tức giận nói một câu như vậy, im lặng một lát, giọng nói lại xìu xuống “Bách Nhĩ, bộ lạc chúng ta chỉ còn lại ít người như vậy, nếu bộ lạc Đại Sơn cũng không còn, thú nhân chúng ta sẽ càng ngày càng ít, có lẽ một ngày nào đó gặp tai họa lớn, khả năng sẽ không còn một ai.” Các thú nhân khác hiển nhiên cũng không thích Bách Nhĩ nói như vậy, không ít người đều biểu lộ “không thích” lên mặt. Nếu là người khác, bọn họ đã nhào qua đánh cho một trận rồi. Ngược lại đám người Hạ, Bố theo Bách Nhĩ khá lâu, tuy cảm thấy lời nói của y nghe chói tai, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện bất kính với y.

Lúc này Đồ trở lại, đưa túi nước trong tay cho Bách Nhĩ, không biết hắn có nghe thấy những lời này không, chỉ là sắc mặt cũng không thay đổi gì.

Bách Nhĩ nói cảm ơn, cởi dây cột ra, liền uống mấy ngụm, áp chế cảm giác khô khốc của thịt nướng, sau khi trả lại túi nước cho Đồ, y mới nhìn Mạc, thản nhiên nói “Nếu ngươi muốn giúp thì cứ đi giúp đi.” Nếu ấn theo tác phong làm việc trước đây của y, dù có lòng giúp, trước đó cũng sẽ kiên quyết bắt chẹt đối phương một ít. Nhưng nơi này là chỗ của thú nhân, chỉ cần không gây hại cho mình, đương nhiên sẽ dựa theo quy củ của thú nhân.

Không ngờ y sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy, Mạc có chút không kịp phản ứng, cũng không biết đối phương là đang nói mát hay thật sự nghĩ như vậy.

“Các ngươi muốn giúp bọn họ, ta sẽ không ngăn cản, nhưng đừng mong ta chủ động giúp đỡ. Các ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kỹ.” Bách Nhĩ lại bổ sung một câu.

Cuối cùng Mạc hiểu được ý tứ của y, có điều chỉ là hiểu nửa câu trước, nửa câu sau, còn câu ở giữa lại bị hắn xem nhẹ. Nhưng chỉ là như thế, cũng đủ hắn kích động không thôi rồi, hắn lắp bắp hỏi “Ngươi… ngươi là nói chúng ta… chúng ta có thể giúp bọn họ? Vậy… ta đây có thể… có thể dùng những thứ ngươi dạy?” Bách Nhĩ cười “Nếu ngươi học xong, thì đó chính là của ngươi, cần gì phải hỏi ta?” Y biết Mạc muốn nói tới trận pháp. Về trận pháp, bởi vì quá mức cao thâm, đối với thú nhân ngay cả chữ cũng không biết, muốn học trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể. Thế nhưng hơn phân nửa mùa tuyết rơi, y đều dẫn bọn họ chạy trong trận pháp phòng hộ kia, hết lần này tới lần khác lặp lại vị trí này là gì, vị trí kia là gì, tin rằng dù họ không hiểu cũng có thể đơn giản bày ra y chang. Cho nên, thật ra y có chút chờ mong, muốn xem trình độ của Mạc có thể làm tới đâu. Đương nhiên, y càng muốn biết, dưới tình huống chưa từng thấy trận pháp, tộc trưởng bộ lạc Đại Sơn có tin tưởng Mạc hay không.

Mạc nhận được câu trả lời khẳng định, không khỏi hoan hô một tiếng, liền muốn xông ra bên ngoài, có điều một lát sau, lại quay trở về, một phen kéo lấy Đồ.

“Đồ, mau! Mau dẫn ta đi tìm tộc trưởng, ta không tìm được đường.”

“Tìm Dực dẫn ngươi đi đi.” Đồ tức giận tránh khỏi tay hắn, cầm túi nước trong tay đưa cho các thú nhân khác, đi tới da thú của mình, hóa thành hình thú, nằm xuống “Trời tối rồi, ngươi có thể làm gì hả?” Lời này tựa như một gáo nước lạnh đổ vào nhiệt tình tràn ngập của Mạc đến khói cũng chẳng còn. Bộ lạc Đại Sơn vốn không còn củi, đuốc họ mang tới tuy nhiều, nhưng đã dùng không ít, sao có thể lãng phí. Nên dù có muốn gì thì cũng chỉ có thể để ban ngày làm thôi.

58. Không giúp

Mạc có chút ủ rũ gãi đầu, hắn định đợi tới ngày mai, lại cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, cuối cùng hắn nhìn về phía Đồ đang cắn mở dây da thú lấy thịt nướng ăn “Đồ, có phải ngươi không vui không?” Đồ còn chưa kịp nuốt miếng thịt trong cổ họng xuống, xém nữa là bị nghẹn, hắn ngẩng đầu lên trừng Mạc “Ngươi vui à? Có cái gì đáng để ngươi vui hả?”

Quả thật không có gì đáng để vui mừng cả. Mạc bĩu môi, lại lượn vòng trở về da thú của mình, vừa nằm sấp xuống được một lát hắn lại nhảy dựng lên.

“Không được, giờ ta vẫn phải đi tìm tộc trưởng, không thì ta ngủ không yên.” Nói xong, cũng không trông cậy vào Đồ nữa, mà tự chạy tới động cách vách tìm Dực.

“Nghĩa phụ, con cảm thấy thật ra Mạc rất muốn thử bày trận.” Giống như lúc muốn dùng thử cung tên vậy. Không thì sao hắn lại kích động như vậy chứ? Cổ yên lặng nhìn bóng dáng biến mất của Mạc, sau đó nó nói với Bách Nhĩ.

Bách Nhĩ đồng ý, vỗ nhẹ lên đầu Cổ, không nói gì.

Lúc Dực nghe Mạc nói có cách đối phó với mấy con dã thú kia, còn có thể giúp bộ lạc săn thức ăn, gã không hỏi thêm một câu nào liền dẫn hắn tới chỗ tộc trưởng.

“Ngươi nói dùng đá bày trận? Là trận gì hả?” Viêm nghi hoặc hỏi.

Trận gì? Mạc sửng sốt, Bách Nhĩ chưa bao giờ nói với bọn họ là trận gì hết, trong mắt hắn trận pháp đó chỉ là cạm bẫy dùng đá và cây cối bình thường thôi, nhưng không biết sao dựa theo cách của Bách Nhĩ, người với động vật đi vào lại choáng váng, không thể nào ra vào được, chính mình còn không hiểu tại sao lại bị cạm bẫy đó lấy mạng. Hắn nhớ Bách Nhĩ từng nói, nếu đánh nhau, còn có thể dùng người bày ra trận pháp lợi hại hơn. Có điều Bách Nhĩ không dạy cho bọn họ, bởi vì chỉ học trận pháp phòng ngự trước sơn động thôi, bọn họ cũng đã mất hơn nửa mùa tuyết rơi rồi, nhưng cũng chỉ là học bằng cách ghi nhớ, chứ cũng không biết ý nghĩa là gì.

Gãi đầu, hắn nghĩ không ra phải giải thích như thế nào, vì thế khua tay múa chân để họ hình dung trận pháp trước sơn động.

“Ngươi nói dùng đá liền có thể ngăn dã thú, còn có thể tách chúng ra, để chúng ta bắt giết?” Viêm nheo mắt, ngữ khí có chút nguy hiểm. Bởi vì chuyện của Mai Việt, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, bạn đời của Mai Việt chính là huynh đệ của hắn, đệ đệ vừa mới chết một ngày mà bạn đời của y lại muốn bỏ đi với người khác, đừng nói là tộc trưởng, ngay cả một người bình thường cũng sẽ không chịu nổi. Bởi vậy, liên quan tới người bộ lạc Hắc Hà, hắn cũng không khỏi có chút giận cá chém thớt. Vốn nghe Mạc nói có thể giúp bọn họ, nên hắn còn gắng gượng áp chế khó chịu trong lòng, muốn nghe xem đối phương có cách nào, thế nhưng lời nói của Mạc lại khiến hắn có cảm giác như bị trêu chọc.

“Là thật đấy.” Cơ thể Mạc nháy mắt căng chặt ra, hắn cũng không có ngốc, đương nhiên có thể cảm thấy sự phẫn nộ của đối phương, nên liền vội vàng giải thích “Bên ngoài sơn động chúng ta ở chính là làm như vậy đó. Bách Nhĩ còn dùng cách này dựa vào rất ít người để giết chết một bầy tiểu nhĩ thú.” Hắn không nói tới con số, vì biết có nói ra đối phương cũng chẳng biết là bao nhiêu.

Khóe môi Viêm hơi kéo căng ra, hắn nhắm chặt mắt mới có thể đè nén tức giận trong lòng, mặc kệ nói sao, bộ lạc Đại Sơn của họ hiện tại đã đi vào tuyệt cảnh, nên chỉ cần có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“Ngươi định làm như thế nào?” Nếu đối phương nói muốn bố trí cái trận pháp quỷ gì ở ngoài động kia, nhưng lại khiến thú nhân bộ lạc phải mạo hiểm đi vác đá, thì hắn nhất định sẽ cho đối phương biết nanh vuốt của mình sắc bén bao nhiêu.

“Không phải phía dưới các ngươi có một cái động rất lớn sao? Chờ ta bố trí xong ở trong đó, ngươi có thể xem thử, nếu được thì mở cửa động ra, để dã thú tiến vào.” Lần này Mạc không lỗ mãng như trước, mà là cẩn thận cân nhắc từ ngữ sử dụng, để tránh chọc tức Viêm, trông tâm tình hắn còn tệ hơn Đồ.

Lần này tức giận của Viêm triệt để lắng xuống “Trong động không có đá cao, còn lại đều như vậy, có thể không?” Hắn chỉ giường ngủ của chính mình. Đó là một khối đá bằng phẳng, cao tới đầu gối, có thể đủ hai ba thú nhân nằm. Có thể tưởng tượng, mấy tảng đá theo lời hắn đều là đá bằng phẳng, lớn đến mức đủ để ngủ hoặc đặt đồ. Mạc kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin được “Sao có thể, chỗ của các ngươi không phải là núi đá à? Sao ngay cả một hòn đá cũng không có?” Hiện tại hắn cần là loại đá cao cao ngay cả dã thú cũng không di chuyển được, chứ không phải loại đá ai cũng nhảy lên được. Bày trận bằng loại đá này thì có khác biệt gì đâu.

Viêm buông tay, cũng có chút bất đắc dĩ “Tại lúc chúng ta chuyển bộ lạc vào đây, mấy hòn đá tạp nham chắn vài nơi đều bị khiêng ra ngoài, chỉ để lại mấy tảng có thể dùng thôi…”

“Có thể dùng? Sao có thể dùng chứ!” Mạc giậm chân, cảm thấy tiền bối của Viêm thật không sáng suốt, đá hữu dụng thế sao lại ném đi. Viêm không nói gì, mà nhìn hắn, trong lòng cũng không phải không có phiền muộn. Tuy không biết thứ đối phương nói có tác dụng hay không, nhưng dù sao cũng là một hi vọng, mà nay hi vọng đó ngay cả cơ hội thử cũng không có, sao không khiến người ta buồn bực được.

“Bỏ đi, để ta về suy nghĩ lại.” Chắc cảm thấy có nổi giận cũng vô dụng, bả vai Mạc xụ xuống, có chút ủ rũ khoát tay, liền định xoay người trở về.

“Khoan đã, Mạc, thứ Bách Nhĩ giết dã thú là gì vậy?” Viêm gọi người lại. Ban đầu hắn đã muốn hỏi, kết quả lại bị Đồ kêu mệt ngăn lại.

“Hả, cái gì… Cái kia à, nó là cung tên, Lão Thác làm ra đấy. Đáng tiếc chỉ có một bộ như vậy thôi, không thì ta cũng muốn mang theo một cái.” Mạc đối với phát hiện mới của nhà mình cảm thấy rất tự hào, nên người ta hỏi, liền nhịn không được khoe ra “Ngươi đừng nhìn dáng vẻ của nó kỳ quái như vậy, khả năng giết dã thú rất lợi hại đấy, còn không cần tới gần, lại an toàn hơn nhiều. Trên tay Bách Nhĩ ấy, một lần có thể giết ba con dã thú… Ta đoán y còn có thể giết được nhiều hơn nữa.” Câu sau, giọng nói của hắn nhỏ đi nhiều, gần như là lẩm bẩm.

“Bách Nhĩ chỉ là á thú, sao y biết mấy thứ này?” Đây mới là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Viêm. Trong hiểu biết của hắn, á thú ngoại trừ sinh con, thì chỉ biết làm chút chuyện vặt vãnh, ví dụ như nấu cơm, vá da thú, còn bắt giết dã thú, lấy hình thể mảnh mai và sức lực của họ không bị dã thú ăn là còn may mắn đấy. Thế nhưng Bách Nhĩ quả thật đã giết được dã thú, hơn nữa giết không ít hơn thú nhân, tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng có nghe thú nhân trong bộ lạc mình kể lại. Hắn biết bọn họ sẽ không gạt hắn, nên mới cảm thấy hết sức kinh ngạc.

“Những thứ Bách Nhĩ biết nhiều…” Mắt Mạc sáng lên, đang muốn nói Bách Nhĩ giỏi cỡ nào, thì hắn nhanh chóng kịp phản ứng, mà dừng ngay lại “A, ta phải về ngủ một giấc đây, mai lại giúp các ngươi xem có cách gì hay không.” Hắn vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra ngoài, sợ ở lại thêm một lát sẽ không khống chế được miệng của mình.

Dực nhìn Viêm, được hắn cho phép, cũng đi ra ngoài. Tuy phương hướng của thú nhân rất tốt, thế nhưng sơn động của bọn họ rất phức tạp, hơn nữa mỗi động đều na ná nhau, đi qua một lần cũng không thể nhớ rõ được. Gã không hi vọng Mạc lạc đường, tới lúc đó gã lại phải mất công đi tìm.

Trong động chỉ còn lại một mình Viêm, hắn im lặng ngồi trong bóng đêm, trong đầu hiện lên cung tên cổ quái còn chưa nhìn thấy kia, còn có trận pháp gì đó Mạc nói tới. Nếu lợi hại như lời Mạc nói. Nói không chừng có thể nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, không phải bộ lạc Hắc Hà đã không còn sao?

Mạc kích động đi, lại ủ rũ trở về, các thú nhân đều có chút kinh ngạc, chỉ cho rằng tộc trưởng Đại Sơn không biết tốt xấu, từ chối lời giúp đỡ của Mạc. Mãi tới khi Mạc lết tới bên cạnh Bách Nhĩ, thỉnh giáo y, không có đá thì phải làm sao, bọn họ mới bừng tỉnh, đều thầm hô bộ lạc Đại Sơn xui xẻo. Rõ ràng bên ngoài khắp nơi đều là đá, vậy mà lúc muốn dùng lại không có.

“Ta cũng không thể biến ra đá được.” Bách Nhĩ trả lời rất đơn giản.

Mạc đến hỏi đương nhiên cũng không phải cho rằng Bách Nhĩ có thể biến ra đá, chỉ là hắn cảm thấy Bách Nhĩ nhất định sẽ có cách khác, nhưng hiện tại bị y đáp như vậy, liền lúng túng không biết nói gì mới được. Đương nhiên hắn vẫn nhớ Bách Nhĩ nói sẽ không giúp, sao có thể trực tiếp đưa ra cách khác cho đối phương, vì thế hắn phiền muộn ngồi một lát, liền bất mãn trở về da thú của mình, một đêm trằn trọc, vắt hết óc suy nghĩ chủ ý. Hôm sau, trời vừa sáng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Các thú nhân khác hiển nhiên cũng ôm ý tưởng giống hắn, nên không có ý định lập tức rời đi. Bách Nhĩ cũng không thúc giục họ, y chỉ ngồi trên da thú, nhìn ánh sáng thanh tịnh đẹp đẽ từ những cái lỗ nhỏ tự nhiên trên vách động chiếu vào, chậm rãi rọi sáng huyệt động không lớn này. Không thể không nói, huyệt động của bộ lạc Đại Sơn đúng là rất tốt, có thể giảm bớt phiền phức xây nhà. Y tin dù mùa tuyết rơi hay khi dã thú đột kích đều có thể yên bình vượt qua, thậm chí không cần quá nhiều người canh gác, chỉ tiếc là đụng phải thú triều mấy đời không gặp. Có điều y cũng tin là không chỉ bộ lạc Đại Sơn, mà các thú nhân bộ lạc khác phỏng chừng cũng rất khó bình yên vượt qua thú triều lần này. Có thể nói, hồi trước bị bộ lạc Hắc Hà đuổi đi, xét từ một góc độ khác cũng là may mắn của y, nếu y vẫn còn ở lại đó, dù có thể sống sót mà trốn ra, chỉ e cũng không có nơi cư trú, muốn ngủ yên ổn một hồi cũng sẽ trở thành chuyện xa xỉ.

“Nghĩa phụ, người thật sự không muốn giúp bộ lạc Đại Sơn à?” Chờ các thú nhân đều lục đục đi ra ngoài, Tiểu Cổ mới ghé vào tai Bách Nhĩ, nhỏ giọng hỏi. Thực tế, nó cảm thấy Bách Nhĩ không phải là người thấy chết mà không cứu.

“Nghĩa phụ lại không có giao tình với họ. Không có lợi, sao nghĩa phụ phải giúp họ chứ?” Bách Nhĩ đáp rất hiển nhiên.

“Nhưng lúc mùa tuyết rơi, người cũng giúp con và mọi người mà.” Hơn nữa đều là kẻ già yếu, bệnh tật, không phải càng không có lợi gì sao? Cổ không hiểu. Nó đương nhiên sẽ không quên, thời điểm đó, ngoại trừ Duẫn, Nặc, Bách Nhĩ cũng không có giao tình gì với những người khác.

“Nghĩa phụ giúp các ngươi lúc nào? Nghĩa phụ cho các ngươi ăn hay cho các ngươi ở?” Bách Nhĩ kinh ngạc “Là con với mọi người tự cố gắng sống sót mà.” Lại nói tiếp, khi đó nội lực của hắn mới sinh, chống lại một con tiểu nhĩ thú chỉ e cũng không nổi, mà hai người Duẫn, Nặc còn chưa thích ứng việc đi săn với cơ thể không trọn vẹn, nếu không có những người khác gia nhập, dù bọn họ còn sống sót, thì cũng khá là gian nan.

“Vậy… vậy sau này không phải người còn cứu người trong bộ lạc sao? Họ còn đối xử với người không tốt nữa.” Cổ vẫn cảm thấy không phải như thế, lại không biết phản bác sao, vì thế nó chỉ có thể tiếp tục nêu ví dụ. Nhớ ngày đó, vì cứu người trong bộ lạc, Bách Nhĩ xém nữa đã chết trong bụng thanh trùng quái rồi.

Thật không rõ thằng bé này đến tột cùng muốn chứng minh cái gì, Bách Nhĩ cười, đưa tay xoa mái tóc ngắn như bụi gai của nó “Chuyện đó không phải vì các ngươi sao? Con quên là phía trước nghĩa phụ cũng không muốn đi. Nếu không phải một đám các người đều trộm đi, nghĩa phụ nào có thể phân tâm chứ?”

Vì thế Cổ rốt cuộc xác định, Bách Nhĩ thật sự không muốn giúp. Nó lại không chú ý tới Bách Nhĩ nói là không muốn giúp người không liên quan, không ràng buộc, thật ra hàm ý bên trong chính là, nếu thù lao của bộ lạc Đại Sơn khiến y động tâm hoặc là bọn họ trở thành người của y, như vậy Bách Nhĩ sẽ không keo kiệt ra tay. Có điều từ những lời này Cổ lại tìm ra một sự thật khác khiến nó vui vẻ không thôi.

59. Trận pháp bằng đất

“Nghĩa phụ, ý người nói là con và mọi người rất quan trọng với người sao?” Mạo hiểm tính mạng đi cứu người bộ lạc thật ra là vì họ. Từ câu này, cái đầu linh hoạt của Cổ nhất thời xoay vòng lên, hai mắt nó không khỏi lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn dấy lên nụ cười xán lạn chưa từng có. Bách Nhĩ mỉm cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Y xoa đầu Tiểu Cổ, sau đó như cảm thấy điều gì, mà quay đầu nhìn qua cửa động.

Đồ đứng ở đó, không biết có nghe thấy đối thoại của hai cha con không, có lẽ vì cơ thể hắn đứng khuất ở nơi không có ánh sáng chiếu tới, nên nhìn qua có chút u ám. Mãi tới khi nhận thấy ánh mắt của Bách Nhĩ, hắn mới khựng lại một chút, rồi đi tới. Ánh sáng làm lộ rõ khuôn mặt góc cạnh của hắn, mất đi vẻ u ám, nhưng lại hiển lộ sự lạnh lùng.

“Ngươi vốn không muốn cứu chúng ta?” Hắn đi tới trước mặt Bách Nhĩ, trầm giọng hỏi. Tuy biết đây là chuyện rất bình thường, thế nhưng không hiểu sao nghe vào tai, hắn vẫn thấy khó chịu.

“Nếu là ngươi, ta nghĩ mình sẽ đi cứu, bởi vì ta nợ ngươi một mạng.” Bách Nhĩ do dự một lát, mới trả lời. Dù cho khoản nợ này là do nguyên chủ thiếu, thế nhưng y đã chiếm thân xác của nguyên chủ, ơn cứu mạng này cũng không thể không báo đáp.

Lúc Đồ nghe được nửa câu trước còn chưa kịp vui mừng đã bị nửa câu sau dụi tắt niềm vui mới dâng lên trong lòng. Môi hắn mấp máy, nhưng không nói ra câu nào, bởi vì lời Bách Nhĩ nói là sự thật, hắn thậm chí nên vì đối phương nhớ mình đã từng ra tay cứu giúp mà cảm thấy cao hứng. Thế nhưng hắn lại không vì thế mà cao hứng, trái lại có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.

“Nếu là những người khác… Ngươi cho rằng dựa vào cái gì ta phải mạo hiểm tính mạng đi cứu?” Bách Nhĩ nói tiếp, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng. Có những chuyện y không để ý, thế nhưng không có nghĩa là y hứng thú với chuyện lấy ơn báo oán. Y không giống các thú nhân tàn tật kia, trước đó y không có tình cảm gì với bộ lạc, lại càng không có tình cảm gì với người trong bộ lạc. Việc cứu người, nếu không phải vì đám người Duẫn, Nặc, y sẽ chẳng thèm suy nghĩ tới.

Lông mày Đồ hơi nhíu lại, sau đó nhanh chóng nới lỏng ra “Vậy hiện tại? Nếu hiện tại chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi có tới cứu không?” Khi hỏi câu này, trong lòng hắn mơ hồ có chút chờ mong, nhưng nhiều hơn là thấp thỏm. Hắn không biết sau khi trải qua một đường sinh tử, tương trợ lẫn nhau, suy nghĩ của Bách Nhĩ về họ có thay đổi không?

Bách Nhĩ hơi bất ngờ khi hắn hỏi như vậy, y không khỏi khẽ cười lên tiếng, không hề chần chừ đáp “Đương nhiên rồi, chúng ta là đồng minh mà. Chỉ là…” Nói tới đây, y dừng lại, trái tim Đồ không khỏi nảy lên.

“Ước định của chúng ta hình như là các ngươi bảo hộ chúng ta mà.” Vậy sao lại hỏi y có cứu họ hay không?

Vì lời nói này của y, tâm tình Đồ đột nhiên thoải mái hẳn lên, khóe môi hắn cong lên, giống như các thú nhân trẻ tuổi bình thường khác, nhìn qua hơi ngốc, hơi khờ, làm gì còn vẻ lạnh lùng hàng ngày nữa.

“Ngươi không đi giúp à, sao lại quay về?” Đối với phẩm chất thấy đồng loại của mình gặp tai họa liền không chút do dự vươn tay ra tương trợ của các thú nhân, Bách Nhĩ vẫn rất ủng hộ. Dù nói thế nào, so với đấu đá lẫn nhau, mượn gió bẻ măng thì tốt hơn nhiều. Đương nhiên, với ý niệm mượn gió bẻ măng của chính mình, y cũng chẳng thấy xấu hổ bao nhiêu. Âu cũng là thói quen mà thôi.

Nói đến việc này, Đồ mới nhớ tới lý do mình trở về, hắn liền vội vàng nói “Là như vầy. Sau khi Mạc đi xem sơn động dưới cùng, hắn nghĩ ra cách đào hầm, đắp đất để bày trận. Thế nhưng hắn không yên tâm, sợ mọi người lãng phí sức lực, nên muốn mời ngươi tới xem.”

Bách Nhĩ ồ một tiếng, không ngờ thằng nhóc đó sau khi lăn lộn một đêm trên da thú lại nghĩ ra được chủ ý này, cũng không phải uổng công y dồn ép hắn.

“Vậy đi xem thôi.” Y đứng dậy, nắm tay Tiểu Cổ ngoan ngoãn theo mình giúp vui, mà đi ra ngoài.

“Ngươi… thay đổi chủ ý?” Đồ vốn không ngờ có thể mời được y, dù sao tối qua Mạc thất bại mà về, cùng với đối thoại vừa vồi của hai cha con đều nói rõ Bách Nhĩ không muốn ra tay tương trợ.

“Đương nhiên là không rồi.” Bách Nhĩ ung dung đi, cũng ung dung đáp “Ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi, thuận tiện xem Mạc nhớ được bao nhiêu, đừng để ta mất mặt là được.”

Đồ không biết phải nói tiếp thế nào, trong lòng lại cảm thấy hâm mộ đám Mạc không thôi, bởi vì trận pháp gì đó, cùng với con số hắn đều chưa biết, cũng chưa có cơ hội học.

“Bách Nhĩ, ngươi có thể dạy trận pháp kia cho chúng ta không?” Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra. Ba người là sóng vai mà đi, Bách Nhĩ nghe vậy thì quay mặt qua nhìn hắn, bật cười “Đương nhiên, không phải lúc trước đã nói rồi à? Nhưng hiện tại không có thời gian, đợi về rồi tính.” Thấy mặt đối phương lộ ra nụ cười có chút trẻ con giống như Cổ, ánh mắt y thoáng trở nên nhu hòa “Còn mấy con số đơn giản, các ngươi có thể học với đám Mạc, học càng sớm càng tốt, về sau vô luận làm gì, học gì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.” Nếu mỗi người học đếm số, y đều phải tự dạy, thì nói thật y không có trái tim bình tĩnh như vậy đâu.

Nghe thấy phải học cùng người khác, Đồ mơ hồ có chút mất mát, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng, đồng thời hạ quyết tâm, đợi lát nữa bắt lấy một người liền bắt đầu học. Phải biết mỗi khi nghe đám người Bách Nhĩ trò chuyện, thỉnh thoảng nói ra một vài con số, mà bọn hắn lại nghe không hiểu, không chỉ hắn mà các thú nhân khác đều cảm thấy thất bại.

“Ta dạy cho ngươi.” Cổ đột nhiên chen vào. Nó vốn là tiểu hài tử không thích nói chuyện, tính cách cũng hơi quái gở, thế nhưng sau khi Bách Nhĩ nhận nó làm nghĩa tử, nó hoạt bát hơn so với trước nhiều, cộng thêm lúc ở trong thung lũng cùng Đồ học chèo bè, quan hệ của hai thú nhân một lớn một nhỏ cũng tốt hơn so với người khác.

“Vậy giờ bắt đầu luôn đi.” Mắt Đồ sáng lên, một tay nhấc bổng tiểu thú nhân để nó ngồi lên vai mình, vội vàng nói. Hiện tại vì cơ thể của Cổ còn nhỏ, lúc đi săn khả năng so với thú nhân khác kém hơn, thế nhưng học mấy cái cổ quái của Bách Nhĩ thì không hề thua người khác, lúc ở sơn động bọn họ đã từng thấy qua.

Cổ kinh hãi hô một tiếng, sau đó mím môi, có chút ngượng ngùng nở nụ cười. Từ lúc a phụ mất, nó chưa bao giờ được đối xử như thế, tuy Bách Nhĩ là nghĩa phụ của nó, nhưng dù sao cũng là á thú, không thể nào nhấc một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lên vai y ngồi được. Thế nhưng ngồi trên bả vai vững vàng của thú nhân trưởng thành, cảm giác như cả hồn và xác đều bay lên, nó mới biết mình với thú nhân trưởng thành chênh lệch biết bao nhiêu. Trái tim Cổ đập thình thịch, quên luôn mục đích ban đầu, mãi tới khi Đồ thúc giục nó.

Thấy trên mặt Cổ cố gắng thế nào cũng không kiềm chế được vui thích, trong mắt Bách Nhĩ cũng lộ ra vui mừng, không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Đồ.

Một đại một tiểu thú nhân lúc thì lớn tiếng tranh luận, lúc thì hạ giọng thì thầm với nhau, cùng với khi đi ngang qua một vài huyệt động, dưới ánh mắt kỳ lạ của các á thú từ bên trong nhìn ra, cuối cùng ba người cũng đi tới huyệt động lớn nhất mà các thú nhân đang tụ tập.

Cái động đó quả thật rất lớn, tuy cửa động bị bịt kín, nhưng vẫn có ánh sáng từ chỗ khác chiếu vào, có thể thấy rõ được hơn phân nửa hang động. Trong hang động này ngoại trừ một ít thạch nhũ treo ngược, thật sự không có dư một khối đá lớn nào. Thế nhưng trong cái rủi lại có cái may, chính là mặt đất của hang động là đá vụn và lớp đất sét rất dày, mọc một vài loại cỏ nhỏ và dây leo, mà cũng không phải là quấn chặt lấy đá, vì mùa tuyết rơi vừa qua, mấy loại cỏ và dây leo này chỉ còn là những thân cây có chút khô héo, không mọc ra lá được.

Các thú nhân đang bận rộn, dưới chỉ huy của Mạc, bắt đầu đào đất sét từ cửa động, xem ra là muốn đào một lớp trên mặt đất. Bởi vì không có công cụ, phần lớn các thú nhân đều hóa thành hình thú dùng móng vuốt đào bới, cũng không tính là chậm, thế nhưng có móng vuốt của thú nhân đã rịa máu. Bách Nhĩ nhìn thấy một thú nhân giơ móng vuốt lên, dùng lưỡi liếm vài cái, lại tiếp tục đào đất, y không khỏi nhíu mày lại.

“Bách Nhĩ, ngươi đến rồi.” Ba người đến khiến không ít người chú ý, Mạc ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nở nụ cười, tiến tới “Ngươi xem ta làm vậy có được không?” Không đợi Bách Nhĩ trả lời, hắn đã nói một lượt suy nghĩ của mình. Hóa ra Mạc tính trực tiếp dùng đất sét trên mặt đất dựa theo trận pháp của Bách Nhĩ để đào đường hầm, đất sét được đào lên thì đắp thành vách của đường hầm, làm cho hàng rào của đường hầm cao hơn người. Bởi vì lối vào sơn động cũng ở thấp dưới đất, như vậy lúc dã thú tiến vào dĩ nhiên sẽ đi theo đường hầm, nhưng lại không thể nhảy qua vách hầm. Các thú nhân đứng ở vị trí Bách Nhĩ đang đứng thì có thể quan sát hết tình huống dưới hầm, sau đó lựa chọn cách tiến vào. Ý tưởng này quả thật rất hay, nhất là đối với một người mới học sơ qua trận pháp mà nói, có thể nghĩ ra đã thật không dễ dàng gì.

“Lấy tốc độ như vậy, ngươi tính bao giờ mới bày xong trận pháp?” Bách Nhĩ chỉ ra vấn đề tồn tại. Chỉ trông cậy vào móng vuốt, dù cho có bày trận xong, các thú nhân đó trong thời gian ngắn cũng không thể đi săn được, hơn nữa tiền đề là móng vuốt của bọn họ sẽ không bị hỏng. Huống chi kế hoạch của Mạc như vậy, tại tình huống không có công cụ như cuốc, dù người nhiều, chỉ e cũng phải mất hơn mười ngày. Mà thức ăn họ mang đi lại chỉ đủ ăn trong một ngày nữa thôi, bộ lạc Đại Sơn thì càng không cần phải nói.

“Ta nghĩ hôm nay sẽ làm xong. Ngày mai là có thể mở cửa động ra rồi.” Mạc trả lời, xem ra hắn cũng nóng vội.

“Ngươi cho rằng có thể làm xong nhanh như vậy sao?” Bách Nhĩ hỏi lại.

“Chắc là có thể.” Mạc ôm gáy, có chút không biết làm sao. Hắn nhớ khi bày trận ngoài sơn động, Bách Nhĩ không mất tới một ngày đã làm xong một trận pháp đơn giản, cũng có thể vây khốn dã thú, lần đó thú nhân tham gia đều là người già, trẻ nhỏ, kẻ khuyết tật, nên hắn mới cảm thấy lần này nhiều thú nhân cường tráng vậy chắc là có thể làm được.

Bách Nhĩ lắc đầu, tuy y hạ quyết tâm sẽ không chủ động hỗ trợ, nhưng vẫn không đành lòng thấy các thú nhân ngay cả bụng cũng chưa ăn no lại mất công làm việc cả một ngày, để rồi kết quả gì cũng không đạt được.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .